Viện phương đông

3 năm trước

Phạm Quốc Ca - Nhà thơ trưởng thành từ khoa Ngữ Văn ĐHTH Hà Nội

Ta thấy bất kỳ ở đâu và lúc nào tác giả cũng luôn hướng về làng quê yêu dấu của mình bằng tấm lòng chân thành, sâu nặng. Làng Thọ Khánh quê anh là một làng quê lam lũ nhưng cũng thật đẹp trong thơ Phạm Quốc Ca.

Powered by Froala Editor

Thơ Phạm Quốc Ca 

 


THỜI GIAN 

Trước bàn viết tôi một khung cửa sổ

Trời xanh trắng muốt mây bay

Ngày tươi trẻ

Ngỡ cuộc đời vĩnh viễn.

Chợt nao lòng:

Sợi tóc trắng trong tay.

 

Những toa vô hình

Con tàu không tiếng.

Lặng lẽ trôi về ga cuối không màu.

Không vé khứ hồi hai lần tuổi trẻ

Sao cược đời mình vào những không đâu?

 

Mộng ước cao xa

Ngày thường giăng lưới

Vàng của đời mình tôi đã tiêu hoang

Những hội họp miên man

Những cuộc vui vô vị

Tỉnh cơn say chiều đã úa vàng.

 

Bông hồng tôi yêu hôm nào hé nụ

Đã rụng đỏ bầm những mảnh thời gian.

Ngày cứ mỏng dần như bóc lịch

Mây trắng ngang trời

Lại sắp Xuân sang!

 

NHỚ

Sao cứ nhớ những phương trời chưa đến?
Xứ lạ chưa từng?
Thấp thoáng trong mơ.
Biển rộng trước ngực trần đón gió


Khói tàu xa vẫy gọi như cờ.

Sao cứ nhớ những người chưa gặp?
Đâu đó chờ ta nồng nhiệt ân tình
Đâu đó chờ ta dịu dàng đằm thắm
Tình yêu
Bè bạn
Anh em...


Sao như kẻ suốt đời không yên ổn?
Chốn quen thân
Sách cũ đọc rồi.
Sao như kẻ suốt đời mang nỗi khát
Nhớ những ngày chưa sống không nguôi?. 

                                              

BÊN MỒ MẸ

Trời úa đỏ hoàng hôn

Con ngồi bên mồ mẹ.

Nén nhang cháy tận lòng

Hương tan vào quạnh quẽ.


Làm sao tin có thể

Mẹ đã hóa mây trời

Mẹ đã nằm dưới cỏ

Mẹ đã thành xa xôi?

 

Còn đây đàn cháu nhỏ

Chiu chít như gà con

Mẹ thường đưa ra ngõ

Những chiều quê gió nồm.

 

Còn đây lèn Hai Vai

Tạc giữa trời dáng mẹ.

Còn đây bến sông Bùng

In đời người lặng lẽ.


Ruộng trưa tròn bóng mẹ

Hương nếp thơm bay rồi.

Đĩa xôi mùa gạo mới

Chỉ còn ảnh mẹ thôi!

 

Và con trai của mẹ

Sẽ đi xa phương trời

Để nhà cho gió thổi

Để vườn cho lá rơi.

 

Mẹ đã khóc cha con

Tóc còn xanh tuổi trẻ

Mẹ đã khóc anh con

Mây đỏ hồn liệt sĩ.

 

Bây giờ con khóc mẹ

Hoàng hôn đau cuối trời

Mai thành người xa xứ

Mẹ nằm trong mưa rơi.

 

                                

 

Powered by Froala Editor