"Các con đại tá " - Tiểu thuyết (2 tập) của nhà văn Hữu Đạt, Nxb QĐND

(8)

Tôi gặp lại nàng trong một buổi chiều lạnh giá mùa đông. Một ngôi chùa ẩn sau hòn núi nhỏ, tịch mịch như cửa ngõ của động tiên. Nơi đây chính là chỗ nàng gửi gắm đời mình, một tâm hồn bị vắt kiệt bởi dòng đời nghiệt ngã mong tìm được lối siêu thoát tới cõi vĩnh hằng. Tôi tần ngần đứng nghe tiếng mõ chiều lốc cốc nổi trong am, tiếng tụng kinh rì rầm buồn buồn, u uẩn như khơi gợi ở lòng người mạch cảm xúc thần tiên về sự hướng thiện. Cảnh thanh tao, trầm mặc của núi rừng; lối mòn đầy hoa dẫn vào khe suối, chẳng khác gì bàn tay thiên thần nâng ngôi chùa nhỏ bay bổng khói nhân gian về nơi tiên giới. Chẳng lẽ nàng đã giác được thật ư? Nàng đã rũ bỏ cuộc đời trần tục trở về trong vòng tay của đức phật từ bi thật ư? Tôi hồi hộp ngắm nhìn khuôn mặt thanh tao của nàng nghiêng nghiêng sau vành khăn nâu. Tôi quyết tâm chờ đợi nàng ở lối ra để được gọi tên nàng, để sống lại một thời dĩ vãng chưa hết tàn phai của tuổi trẻ. Thật buồn thay, khi tôi goi: "Hương", người đàn bà ấy đã giơ bàn tay dọc theo trước ngực mình và đáp "mô phật". Nàng quay ngoắt đi như chưa hề biết, chưa hề gặp tôi một lần nào".

Tôi suýt đánh rơi tập bản thảo trên tay mình với một tiếng thở dài tưởng là vô tận. Chả lẽ Hưng đã đi tu thật sao? Lần theo các kỷ niệm tôi cảm thấy Hương trong tiểu thuyết là Hưng ở ngoài đời. Thật là vô lý quá!


Powered by Froala Editor

Tiểu thuyết "Quái nhân" , Nxb Hội Nhà văn - Hữu Đạt

(4)  Nhưng từ ngày Hàm làm nghiên cứu sinh, anh bù đầu vào công việc học hành và viết luận án, chẳng còn có thời gian để viết bài hoặc làm thơ nữa. Tất cả mọi khoản chi phí chỉ trông chờ vào đồng lương của hai vợ chồng và khoản làm thêm của Y Linh. Gia đình anh rơi vào tình trạng khủng hoảng. Y Linh mỗi năm một gầy đi. Cô phải căng ra chống đỡ mọi biến cố xảy đến. Khi thì hết tiền ăn. Lúc không còn một xu dính túi để đóng học phí cho thẳng nhỏ. Đó là chưa kể đứa con thứ hai của Hàm lại ốm yếu, một năm phải đôi lần vào viện. Từ cuộc sống lãng mạn, hai vợ chồng Hàm rơi gần xuống cái đáy của hiện thực thế thảm. Họ bắt đầu cãi vã nhau những chuyện vô cớ.Y Linh đôi lúc đem cái sự học hành của chồng ra làm câu chuyện đàm tiếu hàng ngày. Có lúc cô gọi cái học vị Phó tiến sĩ của Hàm là “phá tài sản’. Hàm không biết nói gì chỉ nín nhịn. Nhưng càng nín nhịn thì con người Hàm càng trở nên u uất. Anh trở nên ít giao tiếp với vợ con. Đến cơ quan hay đến trường thì chớ, hễ về nhà thì Hàm lại ngồi lỳ bên bàn viết. Trước mặt Hàm là một đống ngồn ngộn các tài liệu với những con số dằng dặc và các nét gạch xóa. Lắm lúc Hàm như u mê đi. Có ngày đã quá nửa đêm, cả nhà đang ngủ say trong giấc nồng thì Y Linh bỗng thức dậy vì tiếng hét của chồng: “Tuyệt! Ba ba, thuồng luồng, buồn buồn, bìm bịp…”Y Linh phát hoảng, bật dậy. Cô trèo lên gác xép và sờ tay vào trán chồng. 

- Anh bị hâm mất rồi – Cô buồn nản lắc đầu.

Powered by Froala Editor