MƯỜI NĂM NHỚ LẠI
Hữu Đạt
Cách đây 10 năm, trường ca "Cuộc chiến mười ngàn ngày" của tôi được xuất bản. Đây là tập sấch tâm huyết của tôi viết về 30 năm chiến tranh của dân tộc VN, trong đó có chương "Thách thức" nói về bước ngoặt sau chiến tranh với bao nhiêu gian khó. Không ngờ đó là chương cản đường cho việc công bố tác phẩm. Lúc đó, Nhà XB Quân đội Nhân dân chỉ chấp nhận xuất bản nếu bỏ chương này với lí do "vấn đề nhạy
cảm, chỉ cần đến kết thúc chiên tranh là đủ". Nhưng tôi nói "Bỏ đi thì không được vì đây là chương rất quan trọng". Họ không chịu. Thế là tôi đành mang bản thảo về. Thật may, lúc đó tôi trao đổi với đại tá nhà văn Nguyễn Hồng Thái (sau được phong thiếu tướng), người mới được cử về làm Giám đốc Nhà XB CAND. Anh đọc xong và đồng ý cho xuất bản. Ngay năm sau, Trường ĐHKHXH và Nhân văn, đã tiến hành Hội thảo về cuốn trường ca này. Người được giao tổ chức là PGS.TS Nguyễn Quang Liệu, giảng viên khoa Lịch sủ. Đến năm 2023, khi bàn về việc tích hợp Văn-Sử cho học sinh, Trường THPT Chuyên ĐHKHXH và Nhân văn lại tiến hành hội thảo với sự tham gia của 500 bài viết của giáo viên và học sinh chuyên Văn, Sử, Địa. Được sự hợp tác của Công ty cổ phần đầu tư Xuất bản thiết bị Giao dục Việt Nam và Viện Ngôn ngữ & Văn hóa Phương Đông, Ban tổ chức Hội thảo đã chọn lọc các bài viết in thành bộ Kỷ yếu khoa học.
Gần đây báo chí nói nhiều đến việc chống tham nhũng quyết liệt xuống cả các cơ quan tỉnh đúng theo tinh thần câu kết của chương X. Thực tế đó cho thấy cái bóng ma "nhạy cảm" đang tồn tại trong tư duy lãnh đạo của nhiều Nhà XB đã làm tổn hại đến tiếng nói chân chính của văn học thế nào. Để bạn đọc hình dung, hôm nay nhân kỉ niệm 10 năm, tôi xin trích lại cái chương được nhiều vị gọi là "nhạy cảm đó" để mọi người cùng đánh giá:
CHƯƠNG X. THÁCH THÚC
(Trích trường ca "Cuộc chiến mười ngàn ngày" của Hữu Đạt
Trong tiếng hát reo vui của những ngày Đổi mới
Ta không khỏi lo, thế nước vận nhà
Hết toan tính để thoát ra nghèo đói
Lại bắt đầu lo thói sống xa hoa
Có những kẻ hôm qua chân đất
Bỗng gặp may cơn gió bất ngờ
Một canh bạc được nhiều ít mất
Những tháng ngày hốt bạc như mơ
Dự án mở thênh thang khắp chốn
Nhà chưa xây tiền túi đã gom đầy
Đất của công lấy từ tay dân chúng
Đền bù chẳng là bao mà giá đắt cứ trao tay
Biết bao kẻ học hành dang dở
Chữ nghĩa đong chưa đến một ngao
Thời đánh giặc chỉ nhởn nhơ dạo phố
Mà hôm nay lại quá mức sang giàu
Thương biết mấy những ai chinh chiến
Sống chết đạn bom vết tích đầy người
Áo trĩu nặng huân chương
đỏ ngực
Mà lại nghèo đến rớt mùng tơi
Thời kinh tế thị trường
Lòng người chao đảo quá
Đất nước gần như đã hết đói nghèo
Nhưng cái ác lại lượn lờ khắp nơi
Và đồng tiền đang phá
Những đạo đức ngàn đời
Tan như bọt sóng reo
Chữ nhân nghĩa không còn thiêng liêng nữa
Với những kẻ hôm nay chỉ biết có đồng tiền
Bạc đã đã biến những người đàn bà thành góa bụa
Với chính mình trong mỗi bước đi lên
Nỗi khốn khó lại về tay quần chúng
Chốn vinh hoa lại đến với chức quyền
Nhiều cái chức không do dân tuyển dụng
Mà do những đồng tiền bất chính dựng nên
Dân khắp chốn kêu oan vì mất đất
Biết bao nhiêu dự án rất mập mờ
Đơn khiếu kiện chất chồng cao như núi
mà khối kẻ vô tinh
vẫn nhắm mắt làm ngơ
Những dòng người kéo nhau lên thành phố
Làm nhức lòng các cấp Trung ương
Gian khó biết bao làm ăn kinh tế mở
Thắng cũng nhiều mà cũng lắm đau thương
Bao làng xã phập phồng trong rạn vỡ
Con đường đi lên, đô thị hóa từng phần
Câu “Tắt lửa tối đèn…”
không còn thiêng liêng nữa
Tất cả mọi người lao vào cuộc đua tranh
Biển dán khắp nơi: Tôi đang cần bán đất
Những cuộc đổi trao trắng trợn giữa ban ngày
Đất hương hỏa
Đất “phần trăm”
Bán tuốt
Cứ có tiền
Sau mọi việc hãy hay!
Những đồng lúa, rặng tre không còn nữa
Đường xóm thôn, cát sỏi cứ lấp đầy
Dự án đến, những đồng tiền sấp ngửa
Biết bao kẻ đang giàu bỗng lại bị trắng tay
Thời kinh tế, đồng tiền lên ngự trị
Cứ xăm xoi xé nát trái tim người
Bao thiếu nữ nông thôn bỏ nhà đi làm đĩ
Để có nhiều tiền và thỏa chí ăn chơi
Trẻ mới lớn đã tập tè nghiện hút
Căn bệnh si đa đã tìm đến từng làng
Thôn xóm mỗi chiều không còn yên tĩnh nữa
Ngóc ngách nào cũng thấy chó sủa vang
Đêm tội lỗi rập rình từng ngõ phố
Báo chí thường xuyên đăng những vụ giết người
Kia, tỉnh nọ một anh chàng tẩm xăng đốt vợ
Đây, tỉnh này một thiếu phụ giết con rơi…
Không đọc báo nghe đài
Sẽ thành mù, thành điếc
Mà đọc nhiều
lại càng thêm luyến tiếc
Một cái thời xa vắng đã đi qua
Cái thời ấy đói ăn
Cả nước nghèo
Toàn ăn bo bo, gạo mốc
Cán bộ cấp cao
Ai cũng lo giữ gìn phẩm chất
Động vào một đồng của công
Đã cảm thấy mình là tội ác
Trông thấy người ta đưa phong bì
Đã giật mình hoảng hốt
Tự hỏi mình còn tư cách nữa hay không?
Ta luyến tiếc cái thời
Ai cũng giữ gìn để sống sạch trong
Người với người thương nhau
trong từng câu hát đối
Đã một thời những ai nói dối
Đều không có chỗ dung thân
Đó là cái thời trên mỗi bước chân
Ai cũng có tấm gương soi chung
Để biết rõ lòng mình trong đục
Thời kinh tế thị trường bây giờ đã khác
Đi tới đâu cũng chỉ thấy nói tới tiền
“Đồng tiền là Tiên là Phật
là sức bật của tuổi trẻ
là sức khỏe của tuổi già
là cái đà của danh vọng
là cái lọng che thân’
là cán cân Công lý”
Câu hát ấy đã đi vào thế kỷ
Tựa câu hát đồng dao
Nó cũng là nỗi đau
Cho một thời ta chuyển mình Đổi mới
Những thách thức ngặt nghèo
Khiến lòng ta tự hỏi:
Đất nước mình đang đi về đâu?
Chân lý nay không còn ngự trị ở đỉnh cao
Chân lý bị đổi thay khi đồng tiền xoay xở
Chỉ vì tiền bao mối tình tan vỡ
Chỉ vì tiền bao người con ưu tú
Của Đảng của dân bỗng hóa kẻ tham tàn
Câu nhân nghĩa bỗng thành hàng xa xỉ
Đi chỗ nào cũng thấy tiếng dân than
Cuộc Đổi mới chông gai đầy thử thách
Đảng nhận lỗi lầm trước Đại hội công khai
Cũng giống những năm thời Cải cách
Lầm lỡ, sửa sai đau nhói trái tim Người
Tin vào Đảng, ta sẽ giành thắng lợi
Hai cuộc chiến gian lao ta đã thắng kẻ thù
Không có lý bây giờ ta chùn bước
Dẫu đây cũng là một cuộc chiến cam go
Thương đất nước đang oằn mình đau khổ
Vết sẹo đạn bom năm tháng vẫn chưa lành
Đường Đổi mới đi lên, kinh tế mở
Mong đến ngày Tổ quốc sớm hồi sinh
Lại gặp phải những bàn tay tội ác
Khoác trên mình chiếc áo “Nhân dân”
Đang ra sức ngày đêm đục khoét
Chẳng thương những đồng bào
Vẫn còn sống điêu linh?
Những dự án lừa dân chiếm đất
Những kế hoạch vu vơ
đổi chác chẳng tiếc tiền
Vinasin sập cầu
Tiền dân thành sắt gỉ
Những xáo trộn ngân hàng
đưa đất nước về đâu?
Bao vụ án tham ô
Đưa ra không xét xử
Báo chí rộ lên
Rồi lâu quá hóa bùn
Báo mạng khắp nơi
Suốt ngày đăng tin rác
Hết chuyện cướp tiệm vàng
Lại hoa hậu để nul…
Chuyện bát nháo những đời tư nghệ sĩ
Đám cưới đại gia đến mấy chục cây vàng
Là những lăng xê gặp đầy trên báo chí
Cho những kẻ học đòi nhăng nhố thích làm sang
Thế hệ tương lai trông vào nền giáo dục
Đã bao lần phát động quyết “ba không”
Nhưng vẫn cứ quen
nói một đằng và làm một nẻo
Phong bì vẫn cứ đi
Theo những đường khéo léo
Lớp dạy thêm vẫn tổ chức ngoài giờ
Không đi học con nhận về điểm kém
Thanh tra Bộ về cũng đành phải làm ngơ
Không biết học những chi mà tiền nhiều quá thể
Mỗi buổi học thêm thầy nhận mấy trăm ngàn
Lên lớp chép bài rồi về bỏ đó
Những con chữ ôi riu vẫn đắt giá như vàng
Kinh tế mở, đường học hành cũng mở
Bao lớp học trương lên
chỉ mục đích vì tiền
Thầy lên lớp chỉ thấy toàn chém gió
Mà người vào theo học cứ như điên
Trong cơn khát chạy đua bằng cấp
Kẻ chức quyền vung bạc mướn học thuê
Tuổi ấu thơ mỗi lần đi tới lớp
Lưng cõng ba lô như đánh trận trở về
Sách Cải cách quá nhiều điều bát nháo
Người dạy văn chương lắm lúc phải quay cuồng
Chữ nhân nghĩa tìm đâu trong cuộc sống
Khi tin báo hàng ngày quá lắm kẻ bất lương ?
Đường Đổi mới đầy chông gai thử thách
Bao kẻ làm quan không biết tự giữ mình
Bị tha hóa
bởi đồng tiền
đã làm cho mờ mắt
Đâu còn xứng là
“đầy tớ” của nhân dân?
Khi gặp dịp chúng phóng tay hốt bạc
Mỗi khi vui chúng vẫn cứ đăng đàn
Hô quần chúng “Hãy làm theo lời Bác”
Còn riêng mình thì thỏa sức gian tham…
Đảng nhận rõ những kẻ thù tham nhũng
Đang ngày đêm gặm nhấm tiền đồ
Đẩy kinh tế đến bờ vực thẳm
Trong nhừng chiều kích rất qui mô
Cuộc tranh đấu phải từ trong nội bộ
Rồi công khai ra
trước quần chúng đồng bào
Không thể để sự diệt vong chế độ
Được xây từ thời kháng chiến gian lao
Máu của ức vạn người đã đổ
Mấy chục năm chinh chiến hai lần
Hòa bình đến ta mới vui một nửa
Làm sao cho đất nước giàu lên
Quyết không thể nương tay được nữa
Một lũ sâu làm đắng bát canh lành
Cuộc tranh đấu rất cần dân giúp sức
Đảng anh hùng quần chúng sẽ vây quanh!

Powered by Froala Editor