Admin

datetime.u_month

ĐI TÌM GIẢI PHÁP CHO NGƯỜI BỊ UNG THƯ ( Bài 1) Hữu Đạt

Có một lí do thuyết phục giải thích cho việc tại sao một số phương pháp điều trị của y học phương Đông chú trọng vào tính tổng thể tuy vô cùng lâu đời nhưng lại chưa hề mai một: qua hàng nghìn năm. Chúng đã chứng tỏ tính hiệu quả thực sự của mình. Vậy thì tại sao không mở cánh cửa để đón nhận tiềm năng này

Powered by Froala Editor

ĐI TÌM GIẢI PHÁP CHO NGƯỜI BỊ UNG THƯ

Hữu Đạt

Bài 1: Nhìn vấn đề theo phương pháp so sánh

Tôi rất ngạc nhiên khi đọc cuốn sách của Andreas Moritz có tên “Ung thư không phải là bệnh” do Quế Chi dịch, được Công ty Cổ phần sách Thái Hà và NXB Thế Giới ấn hành. Điều tôi vô cùng thích thú là, trong cuốn sách tôi xuất bản năm 2024 có tên “Kì bí đi tìm Y lí phương Đông” (Nxb Thông tin và Truyền thông” lại có một bài trùng tên ngẫu nhiên với một bài cuốn sách tôi cầm trên tay. Đó là bài “Sức mạnh của niềm tin”. Đây là bài tôi viết về ông Lê Văn Sâm, người thôn Phượng Đồng, Quận Chương Mỹ, Hà Nội đã vượt qua ung thư nhờ cách tiếp cận mới do Trung tâm An nhiên Phương Đông trợ giúp. Từ một người bị bệnh viện trả về với lời khuyên của bác sĩ “Nếu lâu chỉ sống thêm được ba tháng”, nay ông đã kéo dài gần 5 năm. Không những thế, ông đã trở lại khỏe mạnh và khối u đã teo lại giống như nhiều trường hợp được đề cập trong cuốn sách này.

Kì lạ hơn nữa là, một số nhận định của tác giả lại rất giống với lời các cụ vẫn dạy tôi khi còn nhỏ “Người phương Đông chúng ta không dùng cách trực trị như phương Tây mà giải quyết mọi căn bệnh dựa trên cấu trúc tổng thể. Vì thế mới có khái niệm “ Đả con bổ mẹ” hay “đả mẹ bổ con” (Con và mẹ ở đây dùng chỉ các bộ phận cơ thể, tính theo thuyết cân bằng âm-dương). Xin dẫn nguyên văn câu của Moritz như sau: “ Có một lí do thuyết phục giải thích cho việc tại sao một số phương pháp điều trị của y học phương Đông chú trọng vào tính tổng thể tuy vô cùng lâu đời nhưng lại chưa hề mai một: qua hàng nghìn năm. Chúng đã chứng tỏ tính hiệu quả thực sự của mình. Vậy thì tại sao không mở cánh cửa để đón nhận tiềm năng này” (trang 46).

Thông thường, bất cứ ai khi bị ung thư thì đều hoảng loạn. Sự hoảng loạn ấy kéo theo cả những người trong gia đình và bạn bè thân thuộc. Tâm lí chung là, gắng sống thêm được ngày nào hay ngày ấy, nên còn nước còn tát, ai cũng dùng hết khả năng để chạy theo các phương pháp chữa trị: hết uống thuốc lá của đồng bào dân tộc, lại đến các phương pháp đắt tiền như uống thuốc đắt tiền hoặc truyền hóa chất hay xạ trị. Nhưng kết quả cuối cùng lại là, rất tốn tiền mà vẫn phải trả giá đắt. Bác sĩ ung tư kì cựu Charles Moeertel làm việc tại bang Minnessotạ (Mỹ) đã tổng kết quá trình điều trị ung thư như sau: “Phác đồ hiệu quả nhất của chúng ta chứa đầy rủi ro. Tác dụng phụ, cùng các vấn đề thực tế, và sau cái giá mà tất cả các bệnh nhân được chúng ta điều trị phải trả, chỉ có một số nhỏ trong đó được hưởng một giai đoạn ngắn ngủi khối u thoái triển thường là không hoàn toàn”.

Tôi đã có lần trao đổi với nữ PGS.TS, nhà văn TPL “nếu chị cứ đi theo phương pháp truyền hóa chất thì có nguy cơ dẫn đến suy sụp cơ thể. Có lẽ nên tìm một giải pháp khác?”. Khi chị đến Viện Phương Đông, tôi mới được chị cho biết vì thường xuyên phải truyền hóa chất nên bạch cầu thiếu nghiêm trọng, nếu phải mua thứ thuốc thì rất đắt tiền để bù vào mới đủ sức (may mà chị nằm ở BV Việt Xo nên không phải mua). Chuyên gia Trung tâm An nhiên Phương Đông 1 đã xây dựng cho chị một chế độ ăn có hỗ trợ thực phẩm tinh. Chị đã dùng theo gợi ý này nên bạch cầu dần được hồi phục. Nhưng chị vẫn tiếp tục phải “truyền”theo lịch trình, vì theo chị, không còn cách nào khác. Nhờ tinh thần lạc quan và thực hiện tốt việc ăn uống nghỉ ngơi, thể dục đều đặn … đến nay chị vẫn ổn. Gặp chị, khó ai hình dung chị đã phải trải qua một thời gian dài chịu đựng ung thư!

Như tôi đã viết trong cuốn “kì bí…”, thực ra ung thư không hề di căn như bấy lâu nay ta vẫn nghĩ. Nhận định nêu trong sách “Kì bí…” lại có nhiều điểm trùng lặp với nhận định của tác giả cuốn sách này. Ông viết “Bức xạ ion hóa và thuốc chống ung thư đều mang tính sinh ung thư ngay và luôn, do đó có thể làm phát sinh những tế bào ung thư mới phát triển ở gần như bất cứ chỗ nào trong cơ thể” (trang 144).

Thái độ bình tĩnh là một tâm lí rất cần thiết với bất cứ ai khi gặp bệnh ung thư. Câu nói ta hay nghe “ung thư thì thôi rồi..” thực ra là sự bi quan nảy sinh trên thực tế chữa bệnh theo phương pháp truyền thống. Ngày nay khoa học tế bào và khoa học về dinh dưỡng đã mở cho chúng ta cách tiếp cận hoàn toàn khác. Đây chính là điều tác giả cuốn sách trên muốn thông báo tới bệnh nhân “Vấn đề với các bệnh nhân ung thư ngày nay là, quá hoảng sợ trước chẩn đoán bị ung thư, họ đã hiến cơ thể mình cho những phương pháp điều trị mổ xẻ, thiêu đốt/và hoặc gây độc: những qui trình chỉ đưa họ tới cái chết nhanh hơn cho đến tận khi họ cũng cảm thấy mình chẳng còn cách lựa chọn nào khác (trang 61). Từ những thống kê cụ thể, tác giả nhắc nhở: “Một phương pháp điều trị bằng thuốc men mà chỉ hứa hẹn làm teo nhỏ tạm thời khối u chỉ ở 10% bệnh nhân thì cũng không là phương pháp được kì vọng; mà đúng ra; nó là canh bạc nguy hiểm cho tính mạng người bệnh”( trang 119).

Vào những ngày đầu phát hiện bác Sâm bị ung thư, tôi là người duy nhất trong gia đình khẳng định bác chưa thể chết. Lúc đó không ai tin tôi vì nói tôi không phải là bác sĩ, nhưng tôi nói với vợ tôi, câu nói của tôi không phải là nói tào lao mà nói theo cách nghĩ của một gia đình có truyền thống lâu đời về y học. Nhất là, bài học chữa cho mẹ tôi bị lỗ rò dưới rốn một tấc, đã cho tôi nhiều nhận thức mới về các nguyên lí cân bằng trong thuyết âm dương. Lúc đó mẹ tôi mới chưa đầy 40 tuổi, bác sĩ chán nản nói rằng, ung thư thì hiện chưa có cách nào chữa được. Ngày đêm, thứ nước vàng trong bụng mẹ tôi đùn ra, tiêm đủ loại thuốc mà không cầm được. Trong lúc tưởng như hết cách, bố và bác tôi đã quyết tâm dùng một bài thuốc xưa của các cụ vì xác định đằng nào cũng chết thì đó là phép thử cuối cùng. Mẹ tôi khỏi và sống đến năm 98 tuổi mới ra đi. Bài thuốc thực ra thuộc loại bí truyền, nhưng tôi đã thắp hương xin phép các cụ để công bố, ngõ hầu muốn bà con thấy rõ những giá trị sâu thẳm của văn hóa phương Đông trong chữa bệnh. Đây cũng chính là điều tôi tâm nguyện nhất khi thuyết minh trước Hội đồng có 21 vị giáo sư tiến sĩ về tên gọi tôi muốn đặt cho Viện khi được giao làm Viện trưởng: “Viện Ngôn ngữ và Văn hóa Phương Đông”. Với tôi, văn hóa phương Đông là một lĩnh vực vô cùng kì diệu.

Tôi không kìm nén được niềm vui khi đọc cuốn sách quí nói trên lại thấy có nhiều điểm mà cách nghĩ của chúng tôi đã hoàn toàn tuân thủ với cách tư duy của khoa học hiện đại mà các bác sĩ giỏi nhất về chống ung thư của Mỹ đã làm. Trong cuốn sách này, Andreas Morittz đã kể lại câu chuyện vô cùng cảm động khi hỗ trợ một bác sĩ hàng đầu về ung thư ở Mỹ có vợ bị ung thư phổi ở giai đoạn cuối. Ông ấy hỏi Morittz liệu tẩy gan có ích gì cho vợ tôi không? Vợ ông đã điều trị 6 năm, nhưng sau mỗi đợt hóa trị lại càng có nhiều khối u ác tính phát triển trong phổi và lan tới gan và xương. Andreas Morittz trả lời: “trong giai đoạn muộn màng này, cô ấy chẳng còn gì để mất nhưng có thể lội dòng nước ngược bằng cách loại bỏ độc tố tích tụ trong gan, máu và mô của cô ấy. Điều này khiến khôi u của cô ấy không cần phải phái triển nữa” (trang 150-151). Điều này cũng giống lời khuyên của tôi với người trong gia đình, với những người bị bệnh chuyển hóa (huyết áp, tim mạch…ung thư) thì cần dùng pháp chuyển hóa ngược”. Ông Lê Văn Sâm đã thực hiện 10 ngày tẩy độc sau đó dùng liệu pháp chuyển hóa ngược như hướng dẫn và đã thành công. Còn vị bác sĩ nổi tiếng kia, sau khi nghe lời khuyên của Morittz đã cho vợ giải độc và thu được một kết quả không ngờ: “2.500 viên sỏi mật tuôn ra trong ba ngày” (trang 151). Sau đó vợ ông lấy lại được sức sống như 20 năm về trước….

Bài viết của tôi chủ yếu muốn thông báo một số thông tin về khoa học mới nhất và sự giao cắt có cơ sở trên nguyên lí cơ bản trong cách nhìn về cấu trúc bệnh của quan niệm phương Đông và một số nhà khoa học tiêu biểu của phương Tây. Ở đây không có ý định khuyên người bị ung thư dùng theo phương pháp này hay phương pháp kia. Điều đó phụ thuộc vào nhận thức của từng người bệnh với những điều kiện cụ thể.

(bài sau: Nguyên nhân dẫn đến ung thư)

 

 

 

 

Powered by Froala Editor