Viện phương đông

9 tháng trước

Chùm thơ của Lương Định

Thơ Lương Định có chất riêng của hương vị miền núi

Powered by Froala Editor

LƯƠNG ĐỊNH




                                                                   







* Sinh ngày 27/5/1957 tại làng Bó Mạ, xã Đồng ý, huyện Bắc Sơn, tỉnh Lạng Sơn                         * Học và tốt nghiệp Khoa Ngữ văn, Đại học Tổng hợp Hà Nội (khóa 1977 – 1982).                      * Làm phóng viên Báo Lao động & Xã Hội thường trú tại Văn phòng phía Nam (TP.HCM)

  từ 1993 đến lúc nghỉ hưu (5/2017). Hiện nghỉ hưu và sống tại TP. HCM. 

* Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam (1997)                                                   

* Hội viên Hội Nhà văn TP. HCM (2000)                                                 

* Hội viên Hội Văn học – Nghệ thuật các dân tộc thiểu số Việt Nam (2000)          

* Hội viên Hội Nhà báo Việt Nam (1995)                                                   

*Có thơ đăng từ thời sinh viên Khoa Ngữ văn, Đại học Tổng hợp Hà Nội. Bài thơ đầu tay “Mùa thu dưới lũng” xuất hiện trên Tạp chí Văn nghệ Quân đội (6/1981). Từ đó đến nay đã sáng tác hàng trăm bài thơ và xuất bản 4 tập thơ riêng đó là “Tương tư” (1991); “Núi và hòn đá          lẻ” (1995); “Dòng sông khao khát” (2001); “Hồn núi” (2020). Ngoài ra còn có nhiều bài thơ được in chung trong các tuyển tập thơ.                          

* Tặng thưởng của Hội Nhà văn Việt Nam cho tập thơ “Núi và hòn đá   lẻ” (1995); Giải C của Hội Văn học – Nghệ thuật các dân tộc thiểu số Việt Nam cho tập thơ “Dòng sông khao khát” (2001); Giải Khuyến khích của Hội Văn học – Nghệ thuật các dân tộc thiểu số Việt Nam              cho tập thơ “Hồn núi” (2020). 

 

LƯƠNG ĐỊNH                                                                                                                                ĐÊM SÀI GÒN NGHE TÍNH TẨU                                                                                                                              Đêm Sài Gòn chếnh choáng say                                                                           

                     Ngẫm đời như thể mây bay gió ngàn                                                          

                     Thực hay mê vọng tiếng đàn                                                                       

                     Lời cây tính tẩu miên man nỗi niềm                                                                                                            Nhớ rằm khấn vái chùa Tiên                              

                     Cầu mong được sống tịnh Thiền tu tâm                                                          

                     Ngờ đâu nặng nợ phàm trần                                                                        

                     Đêm nay rạo rực tim ngân tiếng đàn                                                                                                                                                                                         

                    Nửa đời đất khách phương Nam                                                                

                    Em ơi khắc khoải cung đàn ba dây                                                                

                    Bây giờ ngồi lặng nơi đây                                                                                    

                    Mới hay Nguồn Cội trong ngay tiếng đàn                                                                                                                                                                                 Sài Gòn: 6/2009

                               ĐỘC ẨM CHIỀU        

                                                

Một mình     

Một góc quán

                             Mây xô về đâu?                                                    

Lệch cả buổi chiều…

Hàng cây bên đường bời bời trút lá                                                                                         Uống và ăn nghèn nghẹn                                                                

Tìm đâu tri kỷ?                                                                       

 Mong gì tri âm?                                                                                                                                                                                 

Thôi đành độc ẩm                                                                    

Cạn ly                                                                                               

Tự rót                                                                                               

Rót cả chiều thu                                                                      

Vào ruột gan mình

Lặng im                                                                                         

Lặng im cạn                                                                        

Lặng im                                                                                            

Lặng im rót                                                                           

Lặng im ngẫm sự đời…

Các thi nhân sinh ra                                                               

Trời đều hành cô độc                                                         

“Buồn tàn thu” *                                                                     

Bây giờ nghe em hát                                                                 

Bóng Văn Cao lồng lộng                                                                   

Ngả nghiêng chiều                                                                                                                   Nhớ Trần Dần                                                                                   

Ra đi từ “Cổng tỉnh” **                                                                

Khát vọng bay                                                                                   

Không có một chân trời                                                                                                           Thương Lê Đạt                                                                       

Mải mê tìm “Bóng Chữ”***                                                  

Lạc ngã ba đường                                                                          

Chẳng biết rẽ về đâu?                                                                                                               Hoàng Cầm yêu mê đắm đến bạc đầu                                       

Nhưng chiếc “Là diêu bông”****                                   

Không bao giờ tìm thấy

          Em biết đó đời thi nhân là vậy                                           

          Chiều nay ta độc ẩm lắng nghe mình…                                                                                                                                                              Sài Gòn chiêu 23/10/2015

 

          NỖI NIỀM

Chiến tranh dĩ vãng xa rồi

Bạn tôi giờ vẫn nói cười ngu ngơ

Nửa người thực, nửa người mơ

Vết thương sọ não bao giờ nguôi đau

Bạn thời cắt cỏ chăn trâu

Thú chơi trận giả cùng nhau bày trò

Mặc mưa gió, nắng hanh khô

Bạn luôn đầu tốp lăn bò mê say

Ngờ đâu vận số có ngày

Bạn xung trận thật đạn bay sá gì

Biết bao đồng đội ra đi

Bạn về xa lạ cả khi nói cười

Trăng tròn khuyết, biển đầy vơi

Bạn đâu hay biết nỗi đời chông chênh

Như con thuyền mãi lênh đênh

Bạn tôi giờ cũng bồng bềnh vô lo

Hồn nhiên như một trẻ thơ

Bạn tôi cười, hát vu vơ một mình

Đôi khi hóa một chiến binh

Một mình bày trận một mình xung thiên

Mệt nhoài bạn mới nằm yên

Rưng rưng tôi trút nỗi niềm trong thơ

                             Sài Gòn: 8/2022

 

 

 

Powered by Froala Editor