3 năm trước
Cựu chiến binh với thơ Hữu Đạt
Thư từ nữ cựu chiến binh gửi tác giả trường ca “Cuộc chiến mười ngàn ngày”
Powered by Froala Editor
Trường ca “Cuộc chiến mười ngàn ngày” thể hiện sự bứt phá ở nhiều phương diện, không những ở nghệ thuật ngôn từ, khả năng đột phá, đi đầu trong thể loại thơ mới - thơ hình họa (PGS.TS Trần mạnh Tiến gọi là thơ cấu hình) mà còn ở chỗ, tập trường ca này còn là tiếng lòng, là sư chia sẻ những mất mát hý sinh và và niềm vinh quang của những người tham gia cuộc chiến. Chính vì thế, bà Đỗ Thị Hồng Xoan, Thương binh, CCB đại đội 14, tiểu đoàn 45, trung đoàn 473, Sư đoàn 542, đoàn 559 bộ đội trường sơn, Phó Chủ tịch Hiệp hội Du lịch Việt Nam, Chủ tịch Hiệp hội khách sạn Việt Nam (nguyên Vụ trưởng vụ Khách Sạn Tổng cục Du lịch - Bộ Văn hóa Thể thao và Du lịch), mặc dù rất bận rộn vẫn dành thời gian đọc và gửi đến Ban biên tập những cảm nhận sâu của bà. Chúng tôi trân trọng giới thiệu với bạn đọc cả nước và Quốc tế nguyên văn bức thư ngắn bà Đô Thị Hồng Xoan gửi đến nhà thơ Hữu Đạt và Ban biên tập. Hy vọng rằng, qua tập trường ca và những người trong cuộc hiện đang còn sống, các học sinh, sinh viên, học viên cao học, nghiên cứu sinh nước ngoài đang học tập tại Việt Nam và bạn đọc Quốc tế hiểu thêm những giá trị trường tồn của Văn hóa Yêu nước Việt Nam.
Trong hình: bà Đỗ Thị Hồng Xoan (đứng giữa), Đại tá Đinh Thế Hinh (áo vàng) -Chính uỷ Trung đoàn 542 đoàn 559 bộ đội Trường Sơn (đứng bên trái) cùng đoàn Đại biểu các Cựu Chiên binh đến chúc thọ Đại tướng, Tổng Tư lệnh Võ Nguyên Giáp 100 tuổi.
Bà Đỗ Thị Hồng Xoan, Thương binh, CCB đại đội 14, tiểu đoàn 45, trung đoàn 473, Sư đoàn 542, đoàn 559 bộ đội trường sơn (áo dài đỏ).
Phó Chủ tịch Hiệp hội Du lich VN.
Chủ tịch Hiệp hội khách sạn VN.
Nguyên Vụ trưởng vụ Khách Sạn TCDL - Bộ VHTTDL.
Bà Đỗ Thị Hồng Xoan (đứng giữa) và đồng đội.
*
* *
“Kính gửi anh Đạt!
Em đã đọc đi đọc lại 3 lần chương 6, 7 và 8 của Trường ca “Cuộc chiến mười ngàn ngày”, các CCB bạn e cũng đọc và vô cùng xúc động. Nỗi đau của chiến tranh và tấm lòng yêu thương vô bờ bến của người mẹ, lòng dũng cảm kiên cường của cả dân tộc Việt Nam anh hùng hiện lên đầy bi tráng trong bản trường ca. Mỗi ca từ dường như thấm máu và nước mắt của đồng đội chúng em, của bao nhiêu cuộc đời sống mãi tuổi thanh xuân với điệp trùng rừng núi Trường Sơn, nước mắt lại nhạt nhoà thương nhớ... Em cám ơn anh, một nhà văn yêu nước thẳm sâu, một tấm lòng tràn đầy tình nghĩa với Mẹ Việt Nam, với người lính chiến.
Anh đã để lại cho đời những lời thơ bất hủ, anh đã sẻ chia, cảm thông và làm dịu nỗi đau cho đất nước chúng ta: những cuộc chia ly màu đỏ, ước gì những đồng đội của e vẫn nằm đâu đó ở chiến trường nghe được bản trường ca bất hủ này. Chắc chắn linh hồn chúng bạn em được siêu thoát nhẹ nhàng hơn anh ạ. Em xin cám ơn anh rất nhiều, anh nhé. Sau covid chúng em gặp mặt ngày truyền thống Sư đoàn 542 - đoàn 559 bộ đội Trường Sơn, em xin phép anh đọc bản trường ca bất hủ này cho đồng đội cùng nghe, nha anh!".
21:15 ngày 25/6/2020
Đỗ Thị Hồng Xoan và đồng đội
* * *
Để đáp ứng nhu cầu của các Cựu chiến binh và bạn đọc, BBT xin trích một phần trong Chương bốn của trường ca “Cuộc chiến mười ngàn ngày”:
Khi chúng tôi lớn lên
Vùng chiến tuyến vẫn còn phi chiến sự
Mà phảng phất đâu đây ngọn lửa
Cuộc chiến tranh như một trận đối đầu
Không chỉ ở trong lòng nước nhỏ
Mà chính là các cường quốc đụng nhau
Nào có biết ai chọn ta điểm tựa
Thúc ta lên làm người lính đi đầu (*)
Ta mê mải hát trong vòng lý tưởng
Tuổi trẻ hồn nhiên nào có tính gì đâu
Nghĩ đơn giản xót cơn đau nước mất
Đảng bảo đi là tình nguyện cùng nhau
Không nuối tiếc tuổi xanh
Không đắn đo lựa chọn
Xếp bút nghiên
Cùng bạn ta đi
Súng khoác vai
Nhòa nụ cười tuổi trẻ
Tay vung lên theo nhịp bước quân hành
Đời chinh chiến trên vai ba thế hệ
Một tiếng chào
đồng chí
bố cùng anh
Ta gọi nửa phía bên kia là giặc
Cũng đầu đen, cũng máu đỏ đồng bào
Nhưng nhận thức đã biến thành ý thức
Cuộc thù này ta phải chém bằng dao
Và dàn trận hai bên đại bác
Vẫn rú gầm hăng hái nã vào nhau
Nửa căm uất phía bên kia cộng sản
Nửa hận thù trước một lũ ngụy quân
Súng đọ súng hai bên bờ lý tưởng
Mà bên trong huynh đệ lại tương tàn
Chúng tôi lớn lên
trong một thời khắc nghiệt
Phải nhận rõ trắng đen
đâu bạn đâu thù
Toàn thế giới chia thành hai thái cực
Chiến tranh ngầm đang trong cuộc chạy đua
(*) Ý thơ Tố Hữu
Các nước lớn đang chuyển giao vũ khí
Muốn ta xông lên cầm lấy ngọn cờ
Không thể khác
Ta bước vào thế trận
Lòng vô tư không tính cuộc bán mua
Và tổ quốc biến thành cuộc chiến
Quyết một phen phân rõ được thua.
Có ai nghĩ nhát dao binh lửa
Sẽ cứa đau thân thể một con người
Mỗi gia đình đều lạc chồng lạc vợ
Anh em và con cháu chia phôi
Đường tập kết anh đi
Qua núi rừng xa lắc
Người ở lại hướng về miền Bắc
Người ra đi ngoảnh lại phía trời Nam
Khác chi chuyện Âu Cơ thuở trước
Bọc trứng trăm con sinh đất nước Hồng Bàng
Cuộc tiễn biệt như vòng tròn lịch sử
Đợi bao giờ cho hết hai năm?
Đêm thăm thẳm
lắng nghe
Tổng tuyển cử
Hiệp định Giơne vơ
ai đã phạm lỗi lầm?
Đau nhói ngàn năm hai bờ Bến Hải
Dẫu thắng cuộc ta vẫn còn nhớ mãi.
Một kẻ thù núp bóng dưới màu hoa
Họ muốn giết ta bằng ngọt ngào huynh đệ
Những khẩu hiệu chói chang
Đến tận mỗi ngôi nhà
Phút chờ đợi hòa bình
được thay bằng họng súng
Một nứa nước
đổ xuống đường như sóng
Những cuộc biểu tình
chấn động đất thành đô
Quằn quại gió reo trên những tán dừa
Nhức nhối bầm đen trên từng thớ đất
Khắp miền Nam máu đổ như mưa
Những nhà tù mọc lên như nấm
Tiếng thét gào oán hận họ Ngô
Luật 59 gầm lên trong xích sắt
Những xe tăng chà sát xóm làng
Những hàng rào kẽm gai nhọn buốt
Cắt ngang dòng cả những con kênh
Máy chém. kéo lê qua từng ngõ nhỏ
Người kháng chiến năm xưa
phải chịu trả thù
Có người bị thiêu trên ngọn lửa
Có người thây bị kéo lết sau xe
Cuộc đọ sức giữa hai dòng chủ nghĩa
Đã bùng lên cuộc đồng khởi Bến Tre
Thà chết vinh còn hơn sống nhục
Tay nắm tay giữ trọn câu thề
Dù phải đốt cả Trường Sơn thành ngọn lửa
Vẫn đứng lên quyết không chịu sống qùi..
Chúng tôi lớn lên
Đất nước đã tưng bừng trong cuộc chiến
Lạ làm sao câu hát tiễn người thân
Lại có cả niềm vui… dù ra trận
Có thể mai chưa chắc đã quay về
Vì lý tưởng đã say hai thế hệ
Cháy trong lòng những đám trẻ trai quê
Rằng đánh giặc là vinh quang
Là sứ mệnh
Lịch sử giao cho, ai nỡ chối từ?
Những câu nói bình thường
bỗng hóa thành ngạn ngữ
“ Ta - thế hệ thanh niên con cháu Bác Hồ
Được ra trận, đó là niềm kiêu hãnh
Bốn nghìn năm lịch sử đang chờ!”
Ta tự nâng ta hóa thành tột đỉnh
Niềm tự hào vượt quá cả trong mơ
Để cầm súng bước vào trận đánh
Chỉ biết tiến công không lùi lại bao giờ
Với Tổ quốc
Máu xương ta không tiếc
Dẫu tuổi xanh phải chôn giữa rừng già
Gió thời đại biến ta thành xung kích
Ta dấn thân vào cuộc chiến tự lòng ta
Bao đứa trẻ mới chào đời đã hát
Những lời ca thấm đẫm máu và hoa
Bao em thơ khi còn trong bụng mẹ
Sẽ chẳng bao giờ còn được gọi tiếng “cha”
Gió vẫn thổi trên cánh đồng hoang vắng
Những vùng quê bao đứa trẻ chết già…
Chúng tôi lớn lên
Mây thổn thức giữa đôi bờ ước vọng
Những bãi bồi nối những giấc mơ xanh
Triền cát trắng ngàn năm không cũ kỹ
Trăng đầu thôn sóng sánh nước sông Hồng
Bao hò hẹn chưa đến kỳ đã vội
trút lỡ làng sau mấy bụi tre xanh
Những chàng trai khoác trên mình áo lính
Khuất sau xe trong gió cuốn bụi đường
Để lại nửa hoàng hôn màu nước mắt
Của biết bao cô gái tuổi lấy chồng
Nay phút chốc sững người như hóa đá
Anh đi rồi liệu biết có về không?
Đêm nức nở giấc mơ hồng xám lại
Mùi chiến chinh vơ vẩn bóng trăng rằm
Không còn nữa sự nguyên lành trong trắng
Lọn tóc thề ngang nhát kéo sau lưng
Tuổi mới yêu vắt ngang đời vết sẹo
Nuôi niềm tin lay lắt lá thu già
Khắp thôn xóm những mùa đông góa bụa
Mà mùa xuân sao cứ mãi còn xa
Để dấu hỏi lưng mẹ già còng mãi
Theo nỗi buồn trong mắt những người cha…
Chúng tôi lớn lên
Hiểu đất nước qua những bài lịch sử
Mẹ Âu Cơ sinh bọc trứng trăm con
Một nửa vác cung tên lên núi
Một nửa đi khai phá những bưng biền
Ý thức với Biển Đông từ thuở ấy
Đã thấm vào từng ngọn núi, có cây
Và nhịp đập trái tim từng thế hệ
Hoàng Sa, Trường Sa sóng nước trời mây
Vẫn cùng trong dải đất hình chứ S
Máu cha ông đổ xuống đã bao đời
Các thế hệ cháu con
nhớ lời nguyền sông núi
Mỗi tấc đất này
Là nước mắt, mồ hôi
Không thể để quân thù cướp mất
Dù một chút màu xanh lơ lửng ngang trời
Không để chúng giẫm lên từng hạt cát
Dầu còn non từ lúc mới sinh phôi
Những bài học
Thuở hồng hoang khi còn chưa có chữ
Lời ông cha truyền lại
khúc ca dao
Mẹ vẫn hát những đêm dài mộng mị
Dòng sữa nuôi con hóa những giọt máu đào
Câu ca cũ nhưng tình người không cũ
Ngàn vạn đời vẫn hai chữ: thương nhau
Tình làng nước như cây bầu cây bí
Nghĩa vợ chồng
Như ông Bếp bên nhau
Dẫu thời cuộc thăng trầm biến đổi
Thì cây đa bến cũ, tình người
Vẫn là cái làm nên sông núi
Và trường tồn cùng Đất nước em ơi
Chúng tôi lớn lên
mê mải tuổi học đường đầy ước vọng
Trang giấy trắng như cuộc đời trinh trắng
Thắp niềm tin với những ước mơ xa
Bạn mong muốn mai mình thành bác sĩ
Đem tình thương
chữa bệnh đến muôn nhà
đẻ cuộc sống
Mọi người luôn khỏe mạnh
Đứa trẻ mới ra đời cũng đỏ thịt thắm da
Tôi mơ ước mình thành nhà chế tạo
Làm cho dân những cỗ máy con tàu
Ruộng đất sẽ được cày bằng máy kéo
Đường dù xa nhưng vẫn thấy gần nhau
Và bạn gái cùng quê (hình chiếc lọ hoa lùn)
muốn mình thành thi sĩ
Viết những bài thơ rực rỡ ngôn từ
Đem trái trăng tròn sang nước Mỹ
Đời vui làm một cuộc viễn du
Nhưng thế hệ chúng tôi
Đã nhiều người dang dở
Bao ước mơ hoài bão
đã không thành
Song không tiếc vì lòng mình hiểu rõ
Sẽ làm gì khi đất nước chiến tranh
Powered by Froala Editor