3 năm trước
Sáng tác thơ: Từ Ngàn phố
Nhà thơ Nguyễn Tuấn sinh năm 1953 tại Trùng Khánh, tỉnh Cao Bằng. Ông từng tham gia bộ đội trong kháng chiến chống Mỹ, làm báo ở Binh chủng Thiết giáp, bắt đầu in thơ từ 1973. Học khoa Ngữ văn, Đại học Tổng hợp Hà Nội, Khoá 22 (chính quy) từ năm 1977 đến năm 1981. Tốt nghiệp, về làm báo ở Tổng liên đoàn Lao động Việt Nam. Nhà thơ Nguyễn Tuấn vào Hội Nhà văn Việt Nam năm 1997.
Trong sự nghiệp sáng tác thơ ca của mình, nhà thơ Nguyễn Tuấn đã giành được nhiều giải thưởng về Văn học - Nghệ thuật, tiêu biểu như: Giải C cuộc thi thơ tạp chí Văn nghệ quân đội 1984 cho Với Thâm Tâm một chiều biên giới. Tặng thưởng thơ hay tạp chí Văn nghệ quân đội 1986 cho Bài thơ viết ở nhà mình. Giải C cuộc thi thơ tuần báo Văn nghệ 1998-2000 cho Thư gửi mẹ. Giải Ba cuộc vận động sáng tác văn học Đề tài Công nhân và Công đoàn giai đoạn 2010-2014 cho tập thơ Trán đá. Giải thưởng cuộc thi sáng tác ca khúc về Đề tài Miền núi - Dân tộc của Bộ Văn hoá, Thông tin và Du lịch (2018) cho ca khúc Thác Bản Giốc Cây đàn trời tặng (Nhạc: Từ Ngàn Phố - Lời: thơ Từ Ngàn Phố). Tác phẩm âm nhạc xuất sắc được Bộ Tư lệnh Bộ đội Biên phòng tuyển chọn tham gia tuyển tập ca khúc chọn lọc 60 năm Giai điệu Biên cương (1959 - 2019) cho tổ khúc (4 chương) Người khai sinh bài ca (Nhạc: Từ Ngàn Phố - Lời: thơ Y Phương và thơ Từ Ngàn phố). Những tác phẩm thơ tiểu biểu của ông phải kể đến: Lửa mẹ cho (thơ, 1986); Anh vẫn học cách yêu của cỏ (thơ, 1995), Trán đá (thơ, 2009)...
Ban biên tập xin giới thiệu đến bạn đọc 3 bài trong tập Từ Ngàn phố của nhà thơ Nguyễn Tuấn:
bà ơi, ngựa Gióng lại về bà ơi! (Ngựa Gióng lại về)
NGỰA GIÓNG LẠI VỀ
Nhong nhong cưỡi ngựa bồ đề
bà ơi, ngựa Gióng lại về - bà ơi!
nước mình nhọn núi, tròn đồi
mặt sông thì trắng, da trời thì xanh
nắng nôi để nón tròng trành
cái áo người mặc ít lành ở vai
đĩa tương dầm quả ớt cay
bông lúa lép hạt trên tay người cầm
mỗi tháng một bận trăng rằm
đêm dài, ngày ngắn, ít nằm, nhiều mơ…
sông Thương, suối Nhớ, chợ Chờ
kẻ đi người ở bao giờ quên nhau
ngọn mồng tơi bắc nên cầu
lòng buồn thì tiếng đàn bầu gảy lên
áo tuột chỉ vắt cành sen
nhớ nhiều nên giả vờ quên cũng nhiều
có giá gương, có nhiễu điều
bởi trời xanh quá nên diều đứt dây
lá buồm mỏng, mái tranh dày
giọt sao mắt trẻ, vạt mây tóc già
hòn đất mà cất nên nhà
mà giông, mà gió đi qua - sá gì!
Nhong nhong cưỡi ngựa bồ đề
bà ơi, ngựa Gióng lại về - bà ơi!
nước mình đời lại nối đời
giặc Ân, rồi lại qua thời giặc Ân
bàn chân vẫn ướm bàn chân
một mo cơm mẹ mấy lần tiễn con
cái ngày trời đạn đất bom
làm trai thì trải Trường Sơn, gió Lào
tre ngà mọc tự thuở nào
mà nay gậy trúc chống vào đèo mây
một thời nắng lá mưa cây
vai non áo cỏ, chân giày cao su
đôi môi hát với mùa thu
làm thơ ru bạn và ru cả mình
một thời lên núi làm chim
sợi tóc trên trán lặng im mà già
lặng im ngồi trước bông hoa
mắt ai khép giữa bao la núi rừng
một trời trăng võng treo chung
ba-lô, lưng lính cùng bồng bế nhau
mũ tai bèo mát trên đầu
áo xanh áo đã bạc màu còn đi
Nhong nhong cưỡi ngựa bồ đề
bà ơi, ngựa Gióng lại về bà ơi!
(Trùng Khánh, 5.1979)
như chiếc lá rời cành trở về lòng đất mẹ... (Lời nhắn gửi từ những đài hương)
LỜI NHẮN GỬI TỪ NHỮNG ĐÀI HƯƠNG
Trên những nẻo đường
suốt dải biên cương
dưới chân đèo mây, bên bờ suối khuất
ở đâu ta cũng gặp
những đài hương.
Những đài hương từ đá mọc lên
nơi trú ngụ những linh hồn người lính
các anh đã đi xa bao năm tháng
ta vẫn nghe tiếng các anh từ vách đá vọng vang.
Bạn thân mến ơi,
chúng tôi yêu Tổ quốc mình
yêu con đường, yêu cánh đồng lúa chín
khi Tổ quốc gọi chúng tôi đâu có tiếc máu xương
đã chiến đấu và ra đi thật nhẹ
như chiếc lá rời cành trở về lòng đất mẹ
Bạn thân mến ơi,
hãy ghi tạc trong tim, hãy ghì chặt trong tay
từng tấc đất của cha ông tiên tổ
hãy sống cuộc đời chiếc lá
hiến dâng trọn màu xanh cho quê hương xứ sở
bởi chúng ta yêu Tổ quốc mình!
Cúc hoạ mi, cúc hoạ mi - em cho ta một thí dụ... (Mũi tên bay)
MŨI TÊN BAY
Những mũi tên. bắn đi. không thể thu lại
T.N.P
1. Không còn đường lùi
tôi tựa vào bức tường
không gượng đứng nổi
tôi vịn vào em
phút chìm nổi giữa biển đời bão gió
tôi bíu vào thơ - chiếc phao cứu sinh
2. Những nhà thơ chết trẻ
những con đại bàng bất ngờ gục ngã giữa đường bay
tiếng đập cánh còn vọng
3. Đào rỗng cả quả núi
mong tìm một vẩy vàng!
4. Tôi yêu những người mơ giấc mơ bay bằng tay
tôi càng yêu những người dám tập bay bằng tay.
5. Phút đăng quang rạng rỡ nét cười
ai biết nến đang ròng ròng
lệ chảy?!
6. Mong sao cuộc đời mỗi người
được như cây vừng
càng ra hoa càng vươn cao
7. Trút bỏ bộ đồ bảo hộ
trút bỏ những bực dọc hè phố
anh lại về ngụp tận đáy đôi hồ nước trong
nơi mắt em
sâu thẳm.
8. Buổi sớm
cha hong những chiếc tã ướt lên dây
buổi chiều những chiếc tã khô cong
gấp vào cha gấp từng vuông nắng
ủ ấm con, suốt mùa đông…
9. Người trên bục cao vinh quang kia ơi,
trong phút ngất ngây có thể anh chưa biết,
những tiếng vỗ tay là tràng pháo đón chào và tiễn đưa
khoảnh khắc vinh quang đi vào quá khứ?!
10. Hỡi người thả diều,
đừng để cánh diều kéo anh lên khỏi mặt đất.
11. Không có trẻ con và mảnh bát vỡ
ngôi nhà
thành
ngôi đền.
12.Trong mơ,
anh vẫn mơ tấm áo xưa em mặc
tấm áo thời nghèo khó.
13. Có rất nhiều Lý Thông thời hậu chiến
bởi không ít các chàng Thạch Sanh còn nằm lại ở chiến trường
và cho đến bây giờ có bao nàng công chúa vẫn bị câm?!
14. Người ngay bóng thẳng
sao trên toan anh vẽ toàn những chiếc bóng cong?
15. Ngắm em anh khép chặt đôi mắt
16. Khi họ yêu nhau
hai người một bóng
khi họ chia tay nhau
hai người thành bốn bóng (?!)
17. Càng đi đất càng dài, trời càng rộng
đừng bao giờ nghĩ mình đã gội đủ nắng mưa.
18. Con đọc những lời cha nhắn gửi
trên cỏ mộ
những lời xanh
lấm tấm…
19. -Anh có yêu em không?
-Em có yêu anh không?
Trong cuộc đời
bao lần ta đã hỏi và trả lời
câu hỏi ấy…
20. Chỉ cần một cú vỗ cánh
có thể bay lên tận chín tầng trời
nhưng làm sao để có một đôi cánh?
21. Lòng đầy hận thù
tôi thả dây cung
mũi tên bật trở lại
cắm vào tim tôi
22. Chưa qua lửa
cát chỉ là phận cát
vất vưởng nơi hoang mạc
qua lửa rồi. cát hoá. thuỷ tinh.
23. Ngôi nhà đóng kín
chỉ còn một lỗ nhỏ như con mắt nhỏ
gắn trên cánh cửa ngôi nhà
từ đó nhìn ra
biết ai đang gõ cửa nhà mình.
Tâm hồn đóng kín
chỉ còn con mắt nhỏ như chiếc lỗ nhỏ
gắn trên cánh cửa ngôi nhà
từ đó nhận ra
cái cây vừa nảy lá biết vị khách Mùa Xuân
đang gõ cửa tim mình.
24. Hướng lên trời cao
cố thở thật sâu
gắng nhập hồn vào cõi vô cùng
những nụ hồng đang tập pháp luân công.
25. Mưa rơi buồn hay buồn rơi mưa?
26. Cúc hoạ mi, cúc hoạ mi
em cho ta một thí dụ
về sự đập cánh vụt bay của hoa
và sự trổ bông toả hương của tiếng hót
27. Sương như dòng sữa trắng quấn quanh núi
nhiều khi tôi muốn hỏi
Núi ơi, có phải núi cao núi lớn
vì núi uống dòng sữa quê hương?
28. Rời quê hương
cõng ba lô vượt Trường Sơn
3 tháng ròng anh tới Lộc Ninh.
Ngày về
đường số 1 thẳng băng
chiếc ba lô cõng anh
40 năm trời mới tới được cố hương.
29. Anh yêu em vì cái gì, lẽ gì?
Đôi mắt. và ngọn lửa trong đôi mắt
đã thiêu cháy anh từ cái nhìn đầu tiên.
30. Cây xấu hổ, cây xấu hổ
mắc mớ chi mà cây xấu hổ?
Không, tôi chỉ muốn nhắc mọi người:
đừng để mất dây thần kinh xấu hổ!
31. Anh đo chiều sâu của đêm bằng độ dài những điếu thuốc
32. Gốc phượng già ngập tràn sắc đỏ
một chiếc bình tình yêu vừa vỡ
những mảnh vụn
còn tứa máu
33. Nhiều khi
nằm thẳng đơ
trên giường
anh hệt một que diêm
trong đầu
những ý nghĩ nóng rực
xoè
là bùng lửa
34. Bông hoa thơ nở trên cành lời nói.
35. Tát cạn đêm
mong vớt nổi một con chữ.
36. Về đây, về đây hơ lại bàn tay trên lửa bếp nhà sàn
ngắm no nê mùa đông rụng rơi trong than đỏ
ta - đứa con đói quê hương về ăn trả bữa.
Powered by Froala Editor