Viện phương đông

3 năm trước

Thơ Hữu Đạt

Văn hóa làng xã là cái tồn tại sâu thẳm trong mỗi người Việt Nam, nhất là những người sinh ra từ nông thôn.

Powered by Froala Editor

Nhà thơ Hữu Đạt (Nguyễn Hữu Đạt) vốn sinh ra từ cái nôi của đồng bằng Bắc bộ. Khi rời làng quê lên lập nghiệp ở thủ đô, ông đã đem theo cái vốn văn hóa làng xã vào nhiều trang thơ cũng như tiểu thuyết, truyện ngắn của mình. Khi đất nước chuyển mình bước vào con đường công nghiệp hóa, nhiều đô thị mới san sát mọc lên, báo hiệu một cuộc đổi thay chưa từng có trong lịch sử. Ngoài những cái được của quá trình này còn có những cái mất mát lớn lao. Đó là chính là những vỉa tầng văn hóa làng xã được xây đắp từ ngàn đời nay dần mai một và biến mất. Những bài thơ sau đây như những hoài niệm về một thời yêu dấu mà nhà thơ đã đi qua:



Làng đâu


Thoắt một cái làng biến thành tỷ phú

Ruộng đồng xưa nay hóa những con đường

Dự án mới biến đồng quê thành phố

Gạch cát, xi măng lấp dần chữ Quê hương

 

Nay tất cả đã hóa thành đô thị

Người khắp nơi tứ xứ đổ về

Tiền vung vãi quăng ra mua và bán

Làm ồn ào náo động một vùng quê

 

Nhà ai cũng khoe tiền bán đất

Tiền đền bù, tiền lời lãi chia nhau

Rồi hỉ hả sắm sanh, xây dựng

Đi đến đâu cũng biệt thự nhà lầu

 

Thói quen mới ăn tiêu xả láng

Tiền nhiều rồi ai còn thích trồng rau

Làng quê cũ nghèo trong rơm rạ

Nay ao chuôm cũng hóa sang giàu?

 

Lớp lớp đàn em thích cuộc đời phố xá

Ham rong chơi, cờ bạc đỏ đen

Đầu phố, cuối thôn nhà hàng mọc kín

Bóng ca ve lờ lượn dưới ánh đèn

 

Ngôi làng cũ năm xưa không còn nữa

Nhiều gia đình mất nghiệp phải tha phương

Đêm thăm thẳm trong màn trời chiếu đất

Triệu phú tay không bỗng thành kẻ đứng đường

 

Tiếng gào xé màn đêm u uất

Làng đâu ? Làng đâu ? thuở ngày xưa ?

Hãy cho ta trở về thời chân đất

Trong nắng hanh hao đứng hóng mát cổng chùa

 

Hãy trả lại những mảnh đời vất vả

Mái ngói, giếng khơi, cặm cụi nhọc nhằn

Nghèo nhưng sạch, không cần chi vội vã

Sống bình thường tránh xa bả hư danh



Ta tìm…

Thượng Hải 11-2010


Ta tìm ngọn gió xiêu xiêu

Cỏ may rối cả một chiều díu dan

Ta tìm hương hoa bạch đàn

Vương sau trang sách nồng nàn đắm say

Ta tìm ngọn gió heo may

Đi lang thang suốt những ngày mùa đông

Gặp mùa hoa cải bên sông

Lạnh từ gió bấc, gió đông lạnh về

Ta tìm ngọn gió se se

Nửa đêm ớn lạnh, bốn bề chống chênh

Ta tìm trong chốn phiêu linh

Chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thôi

Giật mình mưa tóa lưng trời

Chợt đâu trong gió thấy lời mẹ ru

Ta tìm ngọn gió ngày xưa

Để ta về với tuổi thơ một thời



Về thăm bến cũ

 

Anh về bến cũ thời thơ ấu

Sông vẫn xôn xao nước hai dòng

Con thuyền đợi nước lưng chừng bãi

Nước rất trong mà

bóng em không

 

Em ở tận đâu? 

em lấy chồng

có khi nào về bến cũ nữa không?

Cái thời cát trắng nắng thiêu lửa

Chân bỏng rộp lên mùa mót khoai

Những chiều em chạy trên bờ cát

Nắng đỏ da em

 hai bờ vai…

 

Chiều nay

 anh về thăm bến cũ

cò trắng bay

xao xác bụi tre già

bãi cát xưa

ai bưng về biển cả

Nước rất trong

đập vào kẽ đá

In một khoảng trời có đôi mắt em

Powered by Froala Editor