3 năm trước
Thơ Lương Định
Thơ Lương Định
Powered by Froala Editor
Nhà thơ Lương Đình Định sinh năm 1957 tại thôn Bó Mạ; xã Đồng Ý, huyện Bắc Sơn, tỉnh Lạng Sơn. Hiện sống và làm việc tại thành phố Hồ Chí Minh.
Bút danh: Lương Định.
Tốt nghiệp Khoa Ngữ văn Khóa 22 và 23 - Đại học Tổng hợp Hà Nội năm1982.
Vào Hội Nhà văn Việt Nam năm 1997 (chuyên ngành Thơ)
Đã xuất bản các tác phẩm sau:
1 – Tương tư (Thơ - NXB Đồng Nai, năm 1991)
2 – Núi và hòn đá lẻ (Thơ – NXB Văn Nghệ thành phố Hồ Chí Minh, năm 1995
3 – Dòng sông khao khát (Thơ – NXB Hội Nhà văn, năm 2001
4 – Tái bản 3 tập thơ (Tương tư; Núi và hòn đá lẻ; Dòng sông khao khát (NXB Hội Nhà văn, năm 2018).
*
* *
Em bến bờ xa mãi mịt mùng
(Đất Tổ Hùng Vương bái vọng về)
ĐẤT TỔ HÙNG VƯƠNG BÁI VỌNG VỀ
Theo dấu người xưa đi mở cõi
Ta mộng văn chương lãng tử thôi
Từ ngày xa Bắc luôn hoài niệm
Đất Tổ Hùng Vương bái vọng về
Phương Nam Đất Mũi dừng chân bước
Ngoảnh lại quê nhà xa vợi xa
Ngày đi khát vọng buồm căng gió
Thoắt thời trai tráng đã ngày xưa
Thương hồ ta khách sông dài rộng
Em bến bờ xa mãi mịt mùng
Thuyền ta mỏng mảnh như là lá
Giông bão làm sao cập bến bờ...?
Bái vọng nghìn trùng xa Đất Tổ
Linh thiêng Nguồn Cội gọi ta về
Khát vọng một đời thơ chưa thỏa
Lãng tử còn mơ cõi miền xa…
* Sài Gòn sáng 21/12/2014
Ta như chiếc lá không lời cuối thu
(Day dứt)
DAY DỨT
Dông dài chi chuyện trăm năm
Đời người đâu mãi trăng rằm em ơi
Mỗi ngày qua mỗi tàn rơi
Ta như chiếc lá không lời cuối thu
Ngày buồn tênh, tối ưu tư
Bao nhiêu vò rượu không ru nổi lòng
Ta ly đắng, em ly nồng
Nỗi niềm xa xứ rượu không nghĩa gì
Thắp nhang mà vái Mẹ đi
Một đời lưu lạc cũng vì áo cơm
Mưa lâm thâm, gió chập chờn
Ta như ngọn nến không hồn lắt lay
Mỗi đêm qua một hao gầy
Mỗi ngày qua một đọa đày xác thân
Em dù còn chút hương xuân
Lại như hoa yểu một lần nở thôi
Thì đi cuối đất cùng trời
Mà quỳ trước mọi con người khổ đau
Nước non xưa nước non sau
Mãi còn thân phận bể dâu đời Kiều
Tim ơi cạn máu vì yêu
Đầu ơi bạc tóc vì nhiều oan khiên
Ngày đêm vò võ nỗi niềm
Trời cao bể thẳm – Thánh Hiền là đâu
Bao pho kinh kệ thỉnh cầu
Người trơ tượng đá còn đâu mủn lòng
Chảy đi sông chảy đi sông
Đời còn nước mắt sông không cạn dòng…
* Biên Hòa – Đồng Nai 1989
Powered by Froala Editor