Viện phương đông

4 tháng trước

CHÙM THƠ CỦA TRẦN NHƯƠNG

Trước khi chuyển về công tác tại Hội Nhà văn Việt Nam, ông là trung tá, Trường phòng Văn nghệ, Nxb QĐND

Powered by Froala Editor

 

 Nhà văn Trần Nhương sinh ra và lớn lên trên đất Phú Thọ, nơi phát tích của các Vua Hùng. Ông tham gia quân ngũ từ những năm chiến tranh chống Mỹ và trở thành nhà văn Quân đội. Trước khi chuyển về công tác tại Hội Nhà văn Việt Nam, ông là trung tá, Trường phòng Văn nghệ, Nxb QĐND. Sau khi cởi áo lính ông tiếp tục viết văn, làm thơ và trở thành họa sĩ với 4 cuộc Triển lãm tranh khá đình đám ở đất Thủ đô. Không những là nhà văn, thi sĩ, họa sĩ ông còn là người sáng lập và chủ bút trang “trannhuong.com”, một tờ báo mạng dành được nhiều sự quan tâm của độc giả.

          Gần đây, nhà thơ, họa sĩ Trần Nhương đã đến thăm Viện Phương Đông và làm việc với PGS.TS. Viện trưởng Nguyễn Hữu Đạt. Thông qua Viện trưởng, ông gửi đến BBT chùm thơ chọn lọc của ông. Ban biên tập xin được trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc.

 

CHÙM THƠ CỦA TRẦN NHƯƠNG


THƠ VIẾT BUỔI CHIỀU

Không biết vì sao anh có em. Chúa dẫn lối hay thần linh mách bảo. Em như siêu nhân, như người ngoài hành tinh, như định mệnh, đổ bộ vào đời anh chiếm đoạt trái tim này. Trái tim chưa đến nỗi già nua nhưng yếu mềm như cỏ, đã rung lên cơn bão của non tơ. Ôi cơn bão không làm đau gì cả, chỉ làm anh choáng ngợp trước thiên thần.

Biết làm sao, có thể là dại dột, vườn Địa Đàng trái cấm buổi hồng hoang, để bây giờ kiếp người luôn mắc phải. Có thể là ánh chớp chói loà hạnh phúc, mang suốt đời óng ánh Mẹ Đồng trinh. Em có thể khóc những gì đã mất, có thể cười nhận lấy Chúa ban cho. Thuyết tương đối của Anh-xtanh hình như rất đúng, chữ tâm kia mới đáng ngàn vàng. Ôi bàn tay dịu dàng, bàn tay vừa qua thiếu nữ, có thể làm trái đất cũng ngừng quay, em xiết vào lòng một phần hai thế kỷ, với nắng mưa ấm lạnh, với trầm luân, với bao nhiêu đen trắng đời người. Anh ôm lấy một thời thiếu nữ cùng mênh mông khao khát phía chân trời. Anh ôm lấy nuột nà, ôm lấy sự ngây thơ, khờ dại như con nai chưa hề biết trong rừng rập rình cạm bẫy. Thế là đủ, cả hành tinh hiệp thương cử Anh và Em là đại biểu, nhân loại mấy tỷ dân tất cả cũng bằng thừa...

Có một ngày như thế trong dằng đặc thời gian, có một người như thế để đa mang. Thôi mặc kệ bao nhiêu tục luỵ, những quy phạm, khuôn phép lỗi thời đóng khung con người thành chân dung treo lên những nơi trang trọng. Anh và Em được sinh ra từ tình yêu đắm say của Cha và Mẹ, họ truyền cho ta, họ mách bảo ta cần phải làm gì. Và như thế đất trời nhập một, với âm dương nhật nguyệt cũng hoà đồng.

Từ ngàn xưa đời các vua Hùng, vì tình yêu mà Sơn Tinh, Thuỷ Tinh phải bao mưu chước để giành lấy nó. Núi Ba Vì chất ngất mang hình trái tim màu cỏ. Tình yêu xanh ngan ngát với sông Hồng. Ở đấy có gì như dáng núi, nét sông, mịn màng và tươi tốt, những núm hồng bật dậy thuở đam mê... Anh như trẻ khát khao triền đồi và bình nguyên mơn mởn, anh như già trước cơn sóng cồn lên vồ vập hồng hoang. Truyền thuyết và hiện hữu, có sợi dây nào nối từ đó đến nay mà dòng nước xứ Đoài tưới mát đất Phong Châu, mà Ađam và Eva hẹn hò qua tầng điện ly thăm thẳm. Sáng Xuân Hoà rát nắng khắp trung du...

Đại Lải đầu hè như thực như mơ, vừa cởi bỏ áo mùa đông, tất cả non tơ và khát vọng. Cảm ơn sự bé bỏng, cảm ơn sự bao dung, cảm ơn buổi chiều như bức tường đã tạo ra khoảng trống để chú ngựa hoang có thể vượt qua. Để bây giờ ta đã có nhau và mãi mãi có một miền đất nhớ...

@

CHẲNG CÓ GÌ QUAN TRỌNG

Những cuốn sách một thời như sấm trạng

Giờ bán cân bà đồng nát mua về

Những quy phạm một thời như thước ngọc

Thành vết hằn ghi dấu sự ngô nghê.

Dòng sông Đà hùng dũng nhường kia

Giờ ngăn đập sông luồn qua cửa cống

Biển Vũng Tàu cứ tưởng mình dài rộng

Dàn khoan dầu biển hoá mảnh ao quê.

Người quan trọng một thời bao thuộc hạ

Giờ vẩn vơ đợi khách chẳng ai thăm

Em Hoa hậu đẹp như nhành lửa ấm

Bếp thời gian để lại chút than hoa!

Em của anh ơi, chẳng gì là quan trọng

Đến tình yêu cũng có thể già

Ta hãy sống vô tư như trẻ nhỏ

Sáng xuân này lối ngõ nở đầy hoa...

@

TRIẾT HỌC

Số nhiều quan trọng lắm!

Không có nó không trở thành tín nhiệm

Không có nó không trở thành quần chúng

Không có nó không trở thành nguồn sống

Số nhiều ơi, nền móng của ngôi nhà...

Khi số nhiều đã tạo ra số ít

Như dây chuyền chưng cất giọt tinh hoa

Số ít thành ông chủ

Số ít thành kiêu sa!

Giữa pha lê và cát

Triết học... như ông già...!

@

VỪA ĐỦ

Em vừa đủ để anh khao khát

Vừa đủ làm cho anh thật là anh

Trời chớm thu vừa đủ nét xanh

Quả chua ấy cũng vừa đủ ngọt.

Em vừa đủ để qua thời non nớt

Nét thục hiền vừa đủ chút đành hanh

Trong vững bền vừa đủ sự mong manh

Trong đằm thắm vừa đủ lòng nghi kỵ.

Em đàn bà vừa đủ men thi sĩ

Em trang đài vừa đủ nét chân quê

Thích cộng vào vừa đủ biết đem chia

Lòng ngay thẳng vừa đủ mưu che đậy.

Em già dặn vừa đủ điều non bấy

Em tươi vui vừa đủ nét ưu phiền

Em lạnh lùng vừa đủ để thôi miên

Em gìn giữ vừa đủ lòng nổi loạn

Anh khao khát với trái tim lãng mạn

Mong suốt đời vừa đủ để yêu em...

@

LÃ BẤT VI

Bên Tầu có Lã Bất Vi

Đã yêu sao chẳng dám vì Triệu Cơ

Chỉ say bày đặt mưu mô

Cũng là điên cũng là rồ vậy thôi!

Quan trường mê mải cuộc chơi

Công hầu khanh tướng một đời hư không

Khi Tần khi Triệu long đong

Một thân luồn cúi bệ rồng sớm khuya

Triệu Cơ lệ chảy đầm đìa

Thâm cung tù ngục xuân kia phai tàn

Một thời trót đã ríu ran

Làm chi cho nát cho tan cõi lòng

Có vợ - chẳng dám làm chồng

Có con - chẳng dám mặn nồng đạo cha!

Xênh xang mũ áo vào ra

Không thân thích chẳng ruột rà mấy ai

Một đời gánh những đơn sai

Một đời trói buộc bỏ ngoài đam mê

Lã Bất Vi, Lã Bất Vi!

Sau ngươi bao kẻ ngu si theo đường?

@

ANH BỎ EM VÀO CÂU HÁT

Người bán rau bỏ sâu vào

cho thành rau sạch

Người nấu rượu bỏ đạm vào

cho thành rượu ngon

Người bán hoa quả bỏ điôxin vào

cho hoa quả tươi

Người quá lứa bỏ silicôn vào

để thành người trẻ

Người đểu cáng bỏ nụ cười vào

cho thành người thánh thiện

Người trọng bệnh bỏ tư tưởng vào

mong trở thành tráng kiện

Anh bỏ vào em câu hát

Chúng mình cùng ngân nga...

 

GHI TRƯỚC CỬA ĐÌNH

Vĩ nhân cứ để vĩ nhân

Đình kia ít lễ thì thần mới thiêng

Hay gì hương khói triền miên

Tụng ca quá thể càng thêm bẽ bàng

Đã lên đến bậc thành hoàng

Hiển linh cả xã cả làng tôn vinh

Cần gì rước sách linh đình

Cần gì trước tác tụng kinh sớm chiều

Cây cao khổ nỗi dây leo

Hồ trong khổ nỗi vì bèo vì rêu

Thành hoàng bao kẻ ăn theo

Thương dân đóng góp bao nhiêu cho vừa...

 

 

Powered by Froala Editor